- BigDargon♥ Root ♥
Tổng số bài gửi : 1023
Age : 31
Bạn đến từ : BigDargon's Site
Nghề nghiệp : Học sinh
Tự bạch : http://tinyurl.com/profilebig
Registration date : 18/12/2007
Dọc dòng Mêkông
Fri Feb 20, 2009 3:08 pm
Dọc dòng Mêkông
Hành khách đi xuyên từ miền Nam đến miền Bắc Thái Lan, rồi đến biên giới Lào, “trôi” theo dòng Mêkông đến miền Trung Lào - Luang Prabang. Một chuyến đi dài khó quên trong đời!
Trôi trên dòng MêkôngẢnh: Huỳnh Ngọc Dân |
Tàu đi giữa sông, hướng mắt ra một bên là núi rừng của đất Thái, một bên là những bãi bồi của Lào. Sông không chảy thẳng một dòng mà uốn khúc. Chắn giữa sông có khi là những nhánh củi khô đã hóa thạch. Có chỗ đá ánh lên một màu tím rịm, nhưng lạ kỳ, khi chúng tôi thu màu sắc đó vào trong máy ảnh, thì chỉ thấy màu xanh đen nguyên thủy của đá. Trên một bãi bồi phía Lào, đàn cò trắng hàng trăm con đang ngủ gật. Gần ngay khúc thượng nguồn, nước đục ngầu, chảy xiết và xoáy như lũ. Đó là đoạn đường mà chỉ có người lái tàu thạo đường mới biết rõ mức độ nguy hiểm của nó như thế nào. Chúng tôi đứng ngay mũi tàu, bị anh giận dữ “quát” cho một trận bằng tiếng Lào, vì anh biết chắc rằng khi rơi xuống sông sẽ chẳng còn đường nào để trở lên. Chẳng ai có thể cứu khỏi dòng nước xoáy đó. Khi chúng tôi xuống phía sau bếp tàu, được cô chủ tàu người Lào thảo ăn, đãi món cá nướng. Cá của dòng Mêkông, vừa được câu lên, tươi rói. Cá nướng mọi, chấm muối trắng, vị ngọt đậm đà.
Thị trấn “bí ẩn”
Khách nghỉ đêm tại thị trấn Pakpeng heo hút – điểm dừng chân duy nhất trên hành trình đường sông từ biên giới Lào – Thái đến Luang Prabang. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn ngờ ngợ về sự tồn tại của cái thị trấn nhỏ bé mà kỳ lạ, dù đã thực đặt chân lên nơi đó. Thị trấn rất ngắn, đi loanh quanh chừng 10 phút là gặp đường cụt, đếm hai bên đường chỉ chừng chục ngôi nhà trọ lụp xụp, cho khách ở với giá 4 USD/người/ đêm. Cứ một phòng hai giường, khách lạ khách quen gì cứ ở chung với nhau. Đúng 10 giờ tối, cửa hàng, quán trọ tắt đèn hết, mặc cho khách còn trằn trọc thao thức vì phập phồng lo sợ. Người ở trong phòng thì nằm ôm khư khư túi xách, người đi ra ngoài cũng cõng theo ba lô trên vai, không dám rời tài sản mình đem theo nửa bước. Trời lại mưa rả rích, đom đóm bay vào phòng náo loạn. Nửa đêm, bóng người thấp thỏm xuất hiện bên song cửa. Chúng tôi gần như hụt hơi vì sợ. Nhưng không phải ma, cũng chẳng phải ăn cướp. Anh ta là người bán dạo cần sa. Chỉ buổi sáng ra, khi ánh mặt trời chiếu xuống nóng bừng thì chúng tôi mới... “sống” trở lại.
Đến Luang Prabang buổi chiều muộn của ngày hôm sau, cũng chỉ ở lại vùng đất trầm lắng một thoáng vài ba tiếng đồng hồ. Trong thời gian ngắn ngủi đó, Luang Prabang trong chúng tôi là những chú tiểu nói chuyện với mắt nhìn… tình đáo để. Là cô gái trẻ Luang Prabang mặc chiếc đầm màu nâu, chỉ biết nói chuyện với khách bằng những cử chỉ từ bàn tay, đôi mắt mở to và miệng cười. Cô nhanh chóng gật đầu đi theo đoàn khách lạ, và hồn nhiên ngồi ăn chén bún với họ như một đứa trẻ. Người ta bảo rằng cô đến từ “phố đèn đỏ” của xứ sở này. Cũng chẳng rõ thực hư.
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|