. : All For One's Forums : .
Xin khai báo tên truy cập và mật khẩu để tham gia diễn đàn. Nếu không có tài khoản hãy nhấn vào nút Đăng Kí.

Hỗ trợ bởi BigDargon (http://big.321.cn)

Join the forum, it's quick and easy

. : All For One's Forums : .
Xin khai báo tên truy cập và mật khẩu để tham gia diễn đàn. Nếu không có tài khoản hãy nhấn vào nút Đăng Kí.

Hỗ trợ bởi BigDargon (http://big.321.cn)
. : All For One's Forums : .
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
nhock_ht
nhock_ht
Ma mới
Ma mới
Nam
Tổng số bài gửi : 83
Age : 32
Bạn đến từ : Nguoi` Den' Tu` Phia' Sau ^ ^
Nghề nghiệp : Ca Si The Gioi
Registration date : 09/11/2008

Bình Thường Tôi đi...dạt vòm

Sun Dec 07, 2008 6:50 pm
Hôm nay tôi quyết định bỏ nhà đi bụi để cho ba tôi phải hối hận vì chiều nay ba tôi đã nói: “Mày hư như vậy đừng để cho tao thấy mặt nữa!”.


* Đêm trắng trong phòng Internet

Ngồi co ro trong công viên Lê Thị Riêng với cái ba lô nặng trịch, tôi không biết phải đi đâu. Định qua nhà mấy đứa bạn thân tá túc nhưng sợ mẹ và chị gái biết nên thôi. Nghe nói công viên này có nhiều đứa dạt nhà lắm nên tôi quyết định đến đây xem tụi nó đi đâu để đi theo. Nhưng chờ đến 8 giờ đêm vẫn không thấy ai có dấu hiệu của một người đang bỏ nhà đi bụi (tay xách ba lô, dáng người ủ rũ - như tôi), chợt nhớ tới mấy tiệm Internet mở cửa suốt đêm ở đường Tô Hiến Thành, tôi quyết định đến đó tá túc.

11h đêm dãy bàn vẫn chật kín người, có nhiều bạn trẻ còn mặc đồng phục học trò. Thấy tôi vào với cái ba lô to đùng, chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh chàng trông coi tiệm net cũng là một sinh viên đưa li trà đá xong hỏi như mời: “Ăn mì hả?” Tôi quan sát hình như đây là thực đơn duy nhất của buổi tối nên cũng gật đầu đồng ý. Lúc tôi xuống đi toilet anh chàng sinh viên khều nhẹ: “Dân dạt nhà hả? Cẩn thận túi xách nha!”. Đến quá nửa khuya nhưng chỉ có lác đác 1, 2 người bước ra khỏi quán còn những người khác vẫn tiếp tục chơi game, chat..nên tôi cũng yên tâm là sẽ có người qua đêm cùng. Hai mắt tôi díp lại nhưng vẫn không dám ngủ vì nhớ đến lời cảnh báo lúc nãy. Máy lạnh vẫn chạy vù vù, đã có người gục xuống bàn ngủ thiếp đi, anh bạn bên cạnh tôi đã thở đều, thỉnh thoảng lại lên cơn ho sù sụ. Có tiếng nhóp nhép đầy ngái ngủ, tôi thầm nghĩ: “Chắc là thấy mình đựơc mẹ cho ăn một bữa thịnh sọan vì đói bụng giống như mình mọi khi!”

* Ngày công đầu tiên của tôi

Khoảng 4h sáng, đang thiếp đi thì tôi nghe tiếng hỏi lớn: “Đi kiếm lúa không bay?” Có mấy bạn lục đục ngồi dậy. Tò mò, tôi cũng đứng lên đi theo chợ Tân Bình. Vừa thấy một chiếc xe ngừng, cả nhóm bu lại: “Dọn đồ phụ không đại ca?” hoặc “Để em khuân đồ xuống cho chị!” Mặc dù vẫn còn rủng rỉnh tiền trong túi nhưng tôi cũng nhào vô kiếm tiền để dành cho những ngày xa nhà tiếp theo. Nhóm tôi phụ trách việc xuống một xe quần áo vào một cái sạp sâu trong chợ. Thỉnh thỏang tôi lại nghe (hoặc bị) chửi: “ĐM. Sao yếu thế!” hoặc “Làm ăn gì mà như c..!” Khoảng 45 phút sau khi hoành thành công việc, bọn tôi đựơc trả khoảng 15 ngàn/đứa. Chưa kịp quẹt mồ hôi trên trán thì đã bị đứa đi cùng khều tay chỉ tới chỗ một người đàn ông mặt lạnh như tiền đang đứng khoanh tay quan sát, để đưa...5 ngàn. Thì ra, đây là tiền chung chi cho đại ca ở khu vực này để mai mốt còn có đường mà làm ăn tiếp. Cầm 10k có đựơc bằng chính sức lao động của mình đầu tiên tôi bỗng nhớ đến những buồi sáng má mang 50 ngàn vào tận giường ngủ mà còn bị tôi chê ít. Ghé vào mua bánh mì, tôi tranh thủ mua một ít phô-mai. Đang cầm tờ 100 ngàntrên tay thì tôi nghe tụi nó la lên: “Thằng này còn đầy máu nè tụi bây, chia cho anh em làm quen coi!” Rồi không chờ xem phản ứng của tôi, nó giật phăng tờ 100 ngàn để trả tiền bánh mì cho cả bọn và ngang nhiên lấy tiền dư bỏ vào túi áo.

* Bạn trong “chốn giang hồ”

Không thể cứ vật vờ như thế này được, tôi quyết định gặp thằng bạn học cũ, tên Thắng, nổi tiếng là “trùm dạt nhà” để hỏi chút ít kinh nghiệm. Khi nghe tôi trình bày hoàn cảnh của mình, Thắng tỏ vẻ đàn anh: “Đi là đúng rồi, đi cho ông bà già mày tởn chơi. Chỉ cần đưa tao 400 ngàn là tao lo tới bến.” Thấy Thắng nói chắc nịch tôi không ngần ngại đưa tiền nhưng cũng không quên dò xét: “Ủa, mày cũng đang dạt hả?” Thì nó cười khẩy: “Bữa nào thích thì tao chuồn ít ngày cho ổng bả sợ”. Tối hôm ấy tôi theo Thắng đến “đại bản doanh” của dân dạt vòm, công viên Lê Thị Riêng. Nhóm của Thắng gồm 8 người, nghe cách nói chuyện thì đang là học sinh. Gặp nhau không cần giới thiệu tên, tuổi cả nhóm kéo nhau đi ăn tối, và người chi trả là tôi nhân “dịp” gia nhập hội dạt nhà. Ăn xong, cả nhóm kiếm chỗ để đi trú. Thằng Thắng đưa ý kiến: “Hôm qua đi Vũng Tàu rồi bữa nay không đi nữa!” Cả nhóm nhất trí đi đến quán cà phê “ruột” T.L. Vừa ngồi xuống thì phục vụ bàn đã tự động mang ra 9 li cà phê đá. Thấy tôi có vẻ chưa hiểu, một bạn nam giải thích là dân dạt vòm thường úông đen đá để chứng tỏ cho mọi người biết mình là người phong trần. Thằng Thắng móc trong túi ra một gói thuốc rồi chia đều cho từng đứa. Tôi từ chối thì tụi nó “động viên”: “Dân dạt vòm là phải vậy đó”. Rồi như dằn mặt người mới đến, tụi nó bắt đầu khoe chiến tích của mình, nổi bật nhất là Nguyên - tháng nào cũng bỏ nhà đi khoảng 2 lần. Mấy lần đầu là để “dằn mặt” ba mẹ, đì tiền để sắm điện thoại, xe máy…nhưng đi riết rồi quen…Khoảng hơn 11h, cả đám bắt đầu kéo đến vũ trường L. trong khu Bắc Hải. Cả nhóm “lắc” điên cuồng, 2 cô bạn đi cùng tách nhóm đến gia nhập một nhóm khác. Tôi lại thắc mắc thì thằng này cười khẩy: “Em đi xin hàng đó!” Mấy ngày qua không ăn đựơc nhiều khi nãy lại uống bia làm tôi cảm thấy ngầy ngật. Vừa ngồi xuống ghế thì thằng Thắng trờ tới: “Cắn một chút cho khỏe không? Còn chơi lâu dài mà!” May mà lần ấy tôi lắc đầu…”

* Mất trắng!

Trên đường đi tìm nhà trọ, thằng Thắng thông báo ngắn gọn: “400 của mày là hết rồi nha. Chút tao bao tiền phòng. Ngày mai mày phải đi làm kiếm tiền để sống rồi.” Tôi hỏi nó: “Đi dọn hàng phụ hả?” Nó nói: “Tùy mày hà, làm gì cũng đựơc, đi bán vé số, chạy bàn ăn, cao cấp thì đi bán hàng.” Tối hôm đó, nhóm tui mướn 2 phòng, một phòng cho mấy đứa có vợ, có chồng, phòng khác cho nhóm độc thân. Vừa đặt lưng xuống cái nệm còn ngai ngái mùi ẩm mốc là tụi nó ngủ ngay. Còn tôi, tôi trằn trọc mãi mà không ngủ đựơc. Có lẽ do li cà phê đen buổi tối. Tôi mở điện thoại thì lập tức nhận đựơc hơn 20 tin nhắn của mẹ, chị, và của nhóm bạn thân. Chưa đọc hết tin thì chị tôi như đã canh me từ lâu gọi điện: “Em đang ở đâu đó? Về nhà đi, xin ba tha lỗi cho. Hai đêm rồi cả nhà mình không ai ngủ đựơc. Em mà có chuyện gì là ba mẹ chết. Không ai tốt với mình bằng ngừơi trong nhà đâu!” Tôi tắt điện thoại và thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy trời đã sáng, bọn thằng Thắng thì đã biến đâu mất tiêu. Cái điện thoại của tôi cũng không cánh mà bay. Chạy vội xuống nhà thì bị gọi giật lại: “Trả tiền phòng đi chú em! mỗi đứa 70 ngàn. Đưa tay móc bóp ra tôi mới tá hoả, tụi nó cũng lấy ví của tôi đi luôn rồi. Tôi nói lí do thì bị ông chủ nhà trọ chửi: “Đi bụi mà ngu. May là nó chưa kẹt tiền lấy quần áo của mày đi bán đó. Tụi này kẹt đạn, chuyện gì hổng dám làm!”

Thẫn thờ một lúc lâu, tôi quyết định mượn điện thoại gọi cho chị hai. Chừng 20 phút sau thì cả nhà tôi xuất hiện. Mắt ai cũng trũng sâu. Còn tôi, tôi chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Hai ngày trôi qua đã quá đủ để tôi nhận ra giá trị thực sự của việc có một gia đình là ấm áp thế nào. Gia đình không chỉ là nơi để tôi ăn ngon, ngủ yên mà còn là nơi ấm áp nhất vì có tình thương và sự tin yêu của người thân.
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết