. : All For One's Forums : .
Xin khai báo tên truy cập và mật khẩu để tham gia diễn đàn. Nếu không có tài khoản hãy nhấn vào nút Đăng Kí.

Hỗ trợ bởi BigDargon (http://big.321.cn)

Join the forum, it's quick and easy

. : All For One's Forums : .
Xin khai báo tên truy cập và mật khẩu để tham gia diễn đàn. Nếu không có tài khoản hãy nhấn vào nút Đăng Kí.

Hỗ trợ bởi BigDargon (http://big.321.cn)
. : All For One's Forums : .
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
nhock_ht
nhock_ht
Ma mới
Ma mới
Nam
Tổng số bài gửi : 83
Age : 32
Bạn đến từ : Nguoi` Den' Tu` Phia' Sau ^ ^
Nghề nghiệp : Ca Si The Gioi
Registration date : 09/11/2008

Bình Thường Tình yêu đầu tiên của tớ

Sun Dec 07, 2008 6:55 pm
Ngày ấy, mới vào lớp 10, nhỏ thầm hứa với lòng sẽ chẳng thèm “rung rinh” trước một tên nào cả.


Nhỏ “thất bại” suốt thời cấp 2, vậy là đủ! Không biết có phải do sở hữu làn da nâu “phây-sờn”, 3 nốt ruồi xếp thành đường chéo trật tự, mắt một-mí-rưỡi, mũi-cà-chua, môi-châu-Phi… hay không… mà nhỏ thực hiện được lời hứa đó hơn… 3 tháng!

Kể ra thì nhỏ cũng đã “vượt lên chính mình” lắm ấy chứ, bao nhiêu là kẻ-đủ-tiêu-chuẩn-4G của nhỏ: đẹp giai, con nhà giàu, học giỏi, ga-lăng, thế mà nhỏ chỉ “ghé mắt trông ngang” rồi (cố) coi như… bồ tèo! Mà bọn nó cũng thế, coi nhỏ như bồ tèo cùng giới, oánh nhau, kí đầu, thi xếp máy bay, tắm mưa, rượt nhỏ chạy khắp lớp, ra cả sân trường… Riết rồi, chả biết từ lúc nào, nhỏ được bọn nó “đặc cách” cho “miễn nhiễm” mấy vụ xì-căng-đan-tình-củm, “virus iu”. Nhiều đứa con gái ganh tị với nhỏ. Còn con trai lớp khác thì cứ tưởng nhỏ có “gì gì đó” với bọn nó, nên cũng chẳng đứa nào dám rớ…

Tưởng đâu, trời đất yên bình, nhưng…“mấy ai biết được chữ ngờ”.

Bọn con trai rủ nhau đi chơi 20.11, nhỏ biết được “tin mật”, nhất quyết không chịu để bọn nó vui một mình, vậy là đi lan truyền khắp lớp, lôi kéo, rủ rê…Nhưng đến hôm xuất phát, chỉ có 4 đứa con gái “tháp tùng” hơn 20 tên, trong đó có hắn. Hắn đứng lẫn giữa những tên 4G lớp nhỏ, hòa trộn, nhưng nổi bật. Vẻ mặt bất cần đời, đôi mắt đầy giễu cợt, cử chỉ, lời nói lạnh lùng, đưa mắt về hướng nhỏ vừa đến, làm như nhỏ là hạt bụi không bằng…“Cà chớn!” - nhỏ nhủ thầm.

Mấy tên bạn nhỏ (và cũng là bạn hắn) rủ hắn đi chơi, chở hắn đến chỗ hẹn, nhưng nhất quyết không chịu cho đi chung xe nữa, mà chuyển giao hắn cho bọn con gái! Và nhỏ, là ứng cử viên sáng giá nhất đã đắc cử. “Lên đi” - nhỏ càu nhàu. “Chở cho” - hắn đáp, cụt ngủn. Ừ, thì chở, có chết ai đâu. Nhỏ ngồi sau lưng, gió đưa mùi thơm trên người hắn thoảng qua mũi, nhỏ phán trong bụng: “Điệu!”. Trưa nắng, áo hắn đẫm mồ hôi, nhỏ lại không phải nhẹ như bóng bay, thế mà chẳng thấy thở than một tiếng. Nhỏ hỏi: “Mệt hông?”, hắn không trả lời. Nhỏ hỏi tiếp, cố phá tan sự yên lặng: “Còn xa hông? Gần tới chưa?”. Lần này, nhỏ thu được 4 chữ: “Xa lắm, còn lâu”. Người đâu mà tiết kiệm thế không biết! Nhỏ ghét, chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa…

Mẹ của tên bạn trong lớp, có vẻ là gần nhà hắn, thấy hắn chở nhỏ, giảm ga, quay qua hỏi hắn tên quí tử đâu không quên nhìn chằm chằm vào mặt nhỏ. Hắn đáp, lễ phép, và lịch sự đến lạ. Khi nhỏ nghe tiếng xe xa dần, hắn hăm dọa: “Chết rồi, thế nào mẹ nó cũng méc mẹ H. cho coi, sợ hông?”, “Gì phải sợ, có biết con nhà ai đâu mừ méc. Ủa? Mừ méc chiện gì?”- nhỏ cố nói cứng. “Chiện con trai chở đi chơi”, “Xời iii…ii…..i”- nói thế, nhưng…nhỏ lo thiệt, thế này thì “tình ngay lí gian” rồi còn gì…

Đến nơi, nhỏ bị bọn trong lớp chọc ghẹo, ghép đôi linh tinh, cũng tại hắn chạy chậm quá, tuột lại tuốt mù phía sau bọn nó, để bây giờ bọn nó tuyên bố hắn và nhỏ “tâm sự” với nhau…Hôm ấy, qua cầu khỉ, nhỏ sợ té, thế là hắn cố giữ cho cái cây không đung đưa để nhỏ qua…Nhỏ cảm kích hắn bao nhiêu thì khi hội con trai thi bơi ra xa bờ, hắn cởi áo cái phịch, đưa cho nhỏ trước mấy chục con mắt tò mò, nghi hoặc, bảo: “Giữ dùm nha”, nhỏ ngại ngùng, xấu hổ, và ghét hắn bấy nhiêu. Nhỏ có mắc nợ gì với hắn đâu, khi không gieo tiếng ác cho nhỏ!

Từ hôm ấy, hắn hay lên lớp nhỏ chơi với tụi con trai, mà có lẽ trước đây hắn cũng có lên, nhưng không nhiều, và không được nhỏ để ý, thế mà bọn kia cứ đồn đãi hắn lên là vì nhỏ! Lớp hắn dưới đất. Lớp nhỏ trên lầu. Hai dãy đối diện. Nhỏ nhận xét: Tên này không điên thì là quá rãnh! Điên 1 mình, rãnh 1 mình, nhỏ chả quan tâm, nhưng hắn làm nhỏ liên lụy, bị đem ra làm đề tài bàn tán suốt… Rồi…những ngày hắn không ghé lớp nhỏ, có một người bắt đầu chờ đợi, mong ngóng…

Lần thứ 2 nhỏ đi chơi với lớp, hắn cũng theo, nhưng hắn đi xe riêng… Không ai nhờ vả, tự nhiên, nhỏ thấy buồn. Lạ! Mà nhỏ cũng ghét bọn trong lớp ghê, cứ soi mói hắn với nhỏ hoài, làm nhỏ chẳng nói được câu nào với hắn… Một phần, nhỏ nghĩ, hắn cũng đang quan tâm tới nhỏ lắm lắm. Một phần, nhỏ tự ti: “Chắc là nhỏ tưởng bở í mà!”. Vì thật ra, nhỏ đâu phải là thầy bói, làm sao biết được hắn nghĩ gì cơ chứ. Ngốc thật! Nhỏ tự biên, tự diễn, rồi cười bâng quơ. “Mày hâm à?” - tên bạn làm nhỏ giật mình.

Gần chia tay nhau về, nhỏ xách giày ra biển, một mình. Về nhà mà cát đất đầy thế này, thể nào cũng bị mẹ phát hiện là đi chơi chứ chẳng phải xuống nhà thầy gì ráo trọi - nhỏ nghĩ. Nhỏ đi được nửa đường thì hắn và bọn con trai ôm banh đi về hướng ngược lại. Nhỏ vờ như không thấy, đi tiếp…Gió biển luồn vào tóc nhỏ, mát rượi… Nhỏ quay lại… Là hắn! Hắn ngay sau lưng, đang nhìn nhỏ…Làm gì thế nhở? Chả biết!... “Vào hông? Ở đây chi dzậy?”, hắn bước theo nhỏ, cười vu vơ, trông vẫn lạnh… nhưng… nhỏ đang… “rung rinh”…

Hè năm ấy, một chiều, nhỏ đạp xe lang thang… rồi…vô thức, đến ngay nơi nhỏ và hắn gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi nhỏ phát hiện mình “cảm” hắn…Đang nghĩ vẩn vơ, xui xẻo thay, xe nhỏ bị đứt sên, chắc là từ đầu hè nhỏ bỏ xó nó, bây giờ nó trả thù nhỏ. Nhỏ nhìn quanh, tìm 1 cái nhà ở vùng này đã khó, nói chi đến tiệm sửa xe. Đành dẫn bộ, mà đến 3-4 cây số chứ có phải ít đâu, dép nhỏ phản kháng, đứt quai…Bỗng nhiên, mây đen kéo tới, trời đổ mưa. Nhỏ thấy sợ! Rồi, nhỏ nghĩ đến hắn. Thế là, nhỏ phone bảo hắn đến, hắn kêu nhỏ chờ. Nhỏ chờ, co rúm người vì lạnh, giữa cơn mưa, trời tối đen, mặc cho nước mưa tạt vào mặt, rát buốt… Nửa tiếng… 1 tiếng… 2 tiếng… mưa vẫn chưa dứt… hắn không đến... nhỏ chân không bước trên con đường đá đỏ… đơn độc…

Nhỏ phone, hẹn gặp hắn ở trường, hắn “ừ” rồi để nhỏ chờ thêm một lần nữa. Ngày ngày, đối mặt ở trường, nhỏ lơ hắn, nhỏ cố coi như hắn chưa từng tồn tại, không nhìn mặt hắn, không nói với hắn 1 lời nào nữa. Hắn qua lớp nhỏ, chỉ khác 1 điều, nơi nào có hắn, thì không có nhỏ.

Gần 3 năm trôi qua, hắn vẫn nợ nhỏ một lời giải thích…

Tình yêu đầu tiên của nhỏ như thế đấy, chẳng đầu, chẳng cuối, nhưng day dứt nhỏ hoài không thôi. Nhỏ muốn hòa với hắn, nhưng vẫn chưa có cơ hội…
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết